Suy cho cùng, trên chặng đường của cuộc sống, tình yêu không phải là tất cả. Đôi khi nó phải nhường chỗ cho những thứ khác gấp gáp hơn. Nhưng, chỉ cần trong trái tim luôn có hình bóng của nhau thì dù thế nào hai người vẫn sẽ gặp nhau ở một ngã rẽ nào đó mà ta không ngờ 

:)

Chị là K50 NEU. Năm tháng học Neu đối với chị là những năm tháng đẹp nhất của thanh xuân. Sinh trưởng trong một gia đình khá giả, bố mẹ là dân kinh doanh. Từ nhỏ chị đã là một cô tiểu thư chính hiệu. Không biết làm bất cứ việc gì ngoài học và chơi. Nhưng mà cuộc sống sinh viên đã làm cô tiểu thư này thay đổi. Gặp anh - hơn chị hai tuổi sinh viên trường y, bố mẹ đều là giảng viên đại học. Ngày ấy va phải anh rồi bị vỡ cái máy ảnh trong tay, chị chẳng biết trời đất gì mắng cho anh một trận. Kết cục anh chỉ đáp lại một câu: Nãy giờ cậu chỉ biết đổ lỗi cho tớ. Thế là chị lỡ thích anh từ giây phút đó và sau này chị mới biết cũng vì lần đầu tiên bị một đứa con gái mắng xối xả trước mặt như thế nên anh hạ quyết tâm phải yêu chị bằng được. Một thời gian sau anh chị yêu nhau. Lần đầu tiên chị biết dọn dẹp phòng ốc của mình, lần đầu tiên chị nấu ăn, lần đầu tiên chị xếp hàng mua đồ ăn, lần đầu tiên chị chấp nhận đi xe buýt,... rất rất nhiều lần đầu tiên khác mà chị nghĩ sẽ không bao giờ mình làm. Anh luôn chỉ cho chị phải cư xử thế này, phải nói thế kia, phải làm như thế nào. Anh nói: "Cái gì cũng phải dạy như dạy trẻ con ấy, em chẳng biết gì, mà tại sao anh lại yêu em cơ chứ, em đâu phải gu của anh đâu, thôi thì lỡ yêu mất rồi, coi như lo cho tương lai của anh trước vậy". Tình yêu lạ lùng của hai đứa cứ thế trôi qua. Cho đến khi chị học năm thứ ba, gia đình chị gặp biến cố.
 Bố mẹ và chị gái chị (lúc đó đang mang thai tháng cuối cùng) trên đường về quê gặp tai nạn giao thông. Trong một ngày chị mất đi cả ba người thân trong gia đình. Chỉ còn lại cậu em trai học cấp ba và đứa cháu nhỏ sơ sinh mới lọt lòng của chị gái được bác sĩ cứu sống. Cuộc đời của chị lúc đó coi như không còn gì, gần như chết đi ngay lúc đó. Nhưng mà em trai chị, nó ôm chặt người chị đang sắp phát điên phát dại ấy mà nói: "Chị đừng như thế, em xin chị, nếu không thể sống cho chị thì xin chị sống cho em với con chị cả. Em van chị".
 Lúc ấy nghe nhắc đến đứa nhỏ chị mới sực tỉnh...rồi hai chị em dắt díu nhau vào viện. Đón em bé từ tay y tá. Nhìn ánh mắt, chiếc mũi, khuôn miệng, đôi môi cô cháu gái nhỏ rồi nhìn sang đứa em đang tuổi ăn học. Chị hạ quyết tâm dù thế nào vẫn phải để hai đứa sống thật tốt. Nếu đã không thể cho cháu mình một gia đình hoàn hảo thì ít ra chị sẽ cho nó tình yêu của một người mẹ. Năm 21 tuổi chị trở thành mẹ đơn thân cùng cậu em trai sắp lớn. Trong thời gian biến cố ấy chỉ một tuần. Chị không liên lạc với anh và sau đó cũng không hề liên lạc với anh nữa. Chị không thể ích kỉ vì tình yêu của mình, chị phải sống cho cả ba người, chị buộc phải lựa chọn như thế. Tự hứa với lòng nhất định không hối hận. Nhờ tài sản bố mẹ để lại chị quyết định bỏ học đại học chuyển vào sống trong căn nhà ở Đà Nẵng. Một môi trường mới sẽ giúp chị quên đi phần nào những mất mát mà lo cho con gái Su Su và cậu em trai cũng đang suy sụp tinh thần. Chị mở một tiệm bánh ngọt và một cửa hàng hoa cạnh nhau, thu nhập khá ổn, đủ lo cho cả hai đứa. Su của chị cũng càng lớn phổng phao, bé rất giống chị, hàng ngày được nhìn thấy Su ăn rồi chơi ngoan, cậu em trai luôn biết hỏi han, giúp đỡ chị việc nhà, chị cảm thấy mình sống thật có ý nghĩa. Dù có đôi lúc chị nhớ về anh, nhớ về thanh xuân ấy, thấy chạnh lòng, thấy có lỗi với anh rất nhiều. Nhưng biết làm sao được, cuộc sống của mình đã như thế, mình vất vả đủ rồi, không muốn nhìn thấy anh lo lắng cho mình thêm nữa, rồi anh sẽ quên mình nhanh thôi, mọi vết thương rồi sẽ lành. Cho đến năm Su nhà chị lên ba, bé ốm suốt, đi khám thì bác sĩ bảo cháu bị viêm phổi. Quãng thời gian ấy, chị phải chạy đi chạy lại vừa lo cho cửa tiệm rồi lo cho Su. Hôm ấy, 8h tối em trai gọi điện bảo Su bị sốt cao, nghe trong điện thoại bé khóc mà lòng chị rối bời. Chạy về nhà bế xốc con vào viện. Vào tới bệnh viện chị ôm Su chạy khắp nơi, bé khóc càng to, rồi bác sĩ đưa Su vào khám. Chị ở lại bệnh viện cả đêm vì Su vẫn chưa hạ sốt hẳn. Đêm đêm cháu lại giật thột gọi mẹ rồi khóc, lúc ấy chị tủi thân rồi cũng nức nở khóc theo, sợ làm phiền người cùng phòng chị bế Su ra hành lang ru con ngủ. Đi đi lại lại dọc hành lang, chị gặp anh...
Ba năm rồi anh gầy đi nhiều, gọng kính màu đen vẫn thế, áo blouse khoác lên người, anh là bác sĩ rồi. Anh lại gần nhìn chị và Su: " Nhanh thật đấy. Con em lớn thế này rồi." Chị chẳng biết nói gì nữa, lòng rối bời, chỉ đáp: " Vâng!". Anh nói: " Chúc con em mau khỏi". Rồi anh bước qua. Thật buồn nhỉ! 
Sáng hôm đó chị đưa Su về nhà, chị gặp anh ở sảnh bệnh viện cũng chỉ gật đầu một cái rồi đi. Như thế cũng tốt, chắc anh ấy cũng không muốn gặp lại mình nữa, không phải khó xử khi nói chuyện...
Khoảng một tuần sau, tiệm bánh có một vị khách bất ngờ, là anh ấy. Lúc đó chị đang chơi với Su, chị cũng giật mình. Em trai chị( đã học năm nhất đại học rồi) giúp chị trông nom tiệm. Anh hỏi chị: " Cửa hàng này của em sao. À chắc của vợ chồng em. Chồng em chắc thương em nhiều lắm. Mới có người bỏ cả đại học để đi theo" Chị lúc đó chỉ mong anh ấy chửi chị thật cay, sao cũng được, chị có lỗi với anh ấy nhiều quá. Nhưng mà em trai chị bỗng quát anh ấy rất to: " Cấm anh nói chị tôi lung tung như thế. Chị tôi rất tốt. Ít ra chị tôi đã cứu được hai con người". Chị không ngờ cậu em trai mà chị luôn cho là bé bỏng ấy lại nói như vậy. Tự nhiên nước mắt chị trào ra. Bao nhiêu tủi nhục mấy năm qua cứ xoay vòng quanh chị. Chị ôn Su chạy vào trong. Chuyện dài quá rồi nhỉ. Chị nói ngắn gọn thôi nè. Một thời gian sau thì em trai chị làm rõ mọi chuyện với anh ấy. Bây giờ bọn chị đã thoải mái hơn nhiều. Cũng không còn khó khăn mỗi lần nói chuyện nữa. Anh ấy rất thương Su nhà chị , hay đến thăm Su rồi mua đồ chơi cho bé. Còn em trai chị, có vẻ như thằng bé trưởng thành rồi ấy nhỉ dù cho nỗi đau gia đình chưa bao giờ nguôi ngoai trong bọn chị. Nhưng hiện tại ngay lúc này đây chị cảm thấy những chuyện đã qua như một giấc mơ dài. Thanh xuân của chị dù có hơi trắc trở nhưng đến lúc này nó đẹp đến lạ thường. Sau này sẽ còn nhiều chênh chao, tình cảm của anh chị sẽ có nhiều rào cản. Chị cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đến đâu tính đến đó. Thời gian qua cũng mệt mỏi quá nhiều rồi.
Có thể sẽ đến với nhau vào một ngày đẹp trời nào đó. Cứ tin là vậy đi... 
- Mẹ của Su-

                                                   Chụp ảnh giá rẻ 99K
                          


HIGHLIGHT STUDIO 
Luôn đồng hành với bạn dù bạn ở nơi đâu.
Luôn mong muốn mang lại những điều tốt đẹp nhất đến với khách hàng.
--------------------------------
HighLight Studios
PAGE FB : https://www.facebook.com/HighlightstudioC14/
🏨 Add : Tòa C14 Bắc Hà , Nam Từ Liêm, HN
📞 Hotline : 0977 98 6268
Group : https://www.facebook.com/groups/99kchupanhgiare/
Email: vuaanhsanpham@gmail.com
Quay lại
Đây là bài viết bạn đã xem.
Xem tiếp
Bài đăng Cũ hơn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top
Không thể liên kết thẻ tiếp thị lại với thông tin nhận dạng cá nhân hay đặt thẻ tiếp thị lại trên các trang có liên quan đến danh mục nhạy cảm. Xem thêm thông tin và hướng dẫn về cách thiết lập thẻ trên: http://google.com/ads/remarketingsetup --------------------------------------------------->